Nghịch tử khốn nạn liên tục mỗi ngày đều hãm hiếp dì ghẻ, kỳ đà cản mũi… – Sao lại thế… Không phải vậy đâu… – Con… nói… hát xì… – Con bé nhảy mũi, cả người run lên. Ông nhìn qua vai con bé. Vạt áo dài mở rộng một bên, Báo thủ hư hỏng liên tục mỗi ngày đều hấp diêm mẹ kế màu da thịt của bờ mông căng tròn cong vòng nảy nở. Ông thấy cơ thể mình nhộn nhạo lạ kì. – Haizz… Con cảm lạnh rồi… cũng phải có người rước con thôi… mưa tới bao giờ mới dứt đây… – Ông thấy hơi thở mình dồn dập gấp gáp, ánh mắt không thể rời khỏi bờ mông của con bé. – Không… Con không muốn về… Con gọi con Hạnh… Con gọi con Hương… Không